Thứ Sáu, 9 tháng 2, 2018

Xuân hồng


Em đợi xuân hồng trong nắng mai
Đâu đây vang giọng hát u hoài
Dạ khúc ngân nga say lòng quá
Phải chăng xuân tới nặng lòng ai ...

Anh hỏi em à... Em nhớ không
Xuân sang mấy độ má thêm hồng
Mai vàng hé nụ long lanh sắc
Nghiêng mình soi bóng rạng dòng sông

Em hỏi xuân này đã mấy xuân
Chỉ nghe trong gió tiếng ngại ngần
"Cứ nhớ mà chi vần thơ ấy"
Qua rồi những buổi giận mà thương ...

Chiều nay hồn bỗng thấy tơ vương
Lối cũ mòn chân bước trên đường
Lá bay xào xạc lòng nhung nhớ
Cái thủa ban đầu tựa gió sương...
Điệp Thu


Thứ Tư, 29 tháng 11, 2017

Thơ tình ... Mùa Noel



Em muốn hỏi ...
Mùa đông về lạnh lắm
Giáng sinh này ai sẽ nắm bàn tay
Ai dìu em bước tiếp quãng đường dài
Cho nhung nhớ đừng vương hoài trên mắt

Em muốn hỏi ...
Hoàng hôn rồi sẽ tắt
Như cuộc tình, mình góp nhặt bên sông
Em hỏi anh ....khiến hai má ửng hồng
Chút se lạnh, chui vào lòng tê tái
Giận hờn đâu, khi con tim ái ngại

Cuộc tình nào rồi cũng phải gian nan
Như đông qua, thu cũng sẽ úa tàn
Mang xuân tới, hoa muôn ngàn khoe sắc
Em ngồi đây ... Giữa không gian tĩnh lặng

Giáng sinh về nghe nằng nặng ưu tư
Muốn hỏi anh ...
Đã kiếm lá mù u
Sao không đến ...Điệp Thu buồn dịu vợi...

Lời Thánh ca âm vang buồn mong đợi
Noel này, Em xưng tội ... vì yêu ...!

                         

Thứ Ba, 12 tháng 9, 2017

Yêu anh...!




Đôi khi muốn nói... Yêu anh !
Mà sao nghèn nghẹn ...  nên đành, lại thôi
Cuộc đời như áng mây trôi
Sợ cơn gió đẩy, tình nơi cuối trời

Anh rằng...Hãy nói một lời
Là em đã trót yêu rồi ...phải không?
Bâng khuâng mắt lệ đôi dòng
Sông xưa trong đục nỗi lòng vương mang

Nợ duyên, duyên nợ lỡ làng
Chữ yêu sao lắm bẽ bàng tình em
Trăng khuya bóng ngà bên thềm
Nhìn qua song cửa, lệ mềm hoen mi

Lòng sầu chẳng biết nói chi
"Thì thôi em hãy, nói đi ... một lời
Không yêu hay đã lỡ rồi..?"
Em rằng "có chứ , mà thôi ... hỏi nhiều..."

Mộng về ôm gối đăm chiêu
Thì thầm gửi gió ... Tiếng yêu ngọt ngào
Nơi xa con sóng thét gào
Xin ai hãy hiểu , tình trao ... Ai rồi
Thơ Điệp Thu


Thứ Ba, 5 tháng 9, 2017

Vu Lan báo hiếu ...



Mẹ cứ bảo ..." Con Mẹ ngoan nhất "
Chẳng bao giờ cãi lại Mẹ một câu
Chẳng bao giờ để Mẹ phải âu sầu
Từ bé lớn Mẹ có đâu suy nghĩ

Mẹ ơi lòng con còn ích kỷ
Mãi luôn chỉ ... nghĩ tới mình thôi
Thời gian thì mãi chẳng ngừng trôi
Mẹ ngồi đó cứ chờ cứ đợi

Lo công việc con đâu hề nghĩ ngợi
Lý do này nọ để Mẹ đợi mẹ mong
Ôi lòng Mẹ sao quá đỗi mênh mông
Chẳng trách cứ, nhưng mà lòng buồn lắm...!

Sáng nay giọt sầu vương trong nắng
Lặng trong hồn thì thầm tiếng "Mẹ yêu ...!"
Mẹ ơi ... con thương nhớ Mẹ nhiều
Nguyện khắc cốt một đời xin báo hiếu !


Mùa thu đến con nghe lòng vẫn ấm
Ân tình người sâu đậm trái tim son
Nhớ xưa kia Mẹ dìu dắt đường mòn
Chạy theo Mẹ lon ton mồ hôi đẫm

Bước đầu đời thấp cao chực chẫm
Mẹ đưa tay lẫm đẫm một ...hai ... ba ...
Nắc nẻ cười ... ôm chầm Mẹ khóc òa
Thế mà nay , đã trở thành "cô Tấm"

Trời ban tơ cho con ươm thành gấm
Dệt yêu thương đan áo ấm đêm đông
Xua tan đi bao phiền muộn trong lòng
Niềm hạnh phúc chất chồng theo năm tháng

Mẹ cứ bảo ... con mẹ thật duyên dáng
Mộc mạc đơn sơ lãng mạn vô cùng
Ôi... ! Lòng Mẹ, sao quá đỗi bao dung
Mênh mông quá! Biển khơi trùng sáng ánh

THU ĐIỆP

Thứ Sáu, 1 tháng 9, 2017

Muộn màng



Vậy mà... Thấm thoát đã mười mấy năm rồi ...!
Vào một ngày cuối thu nghiệt ngã...tôi dừng chân trong một quán cà phê nhỏ thó bên đường , tiếp tôi là một cô bán cafe mắt xanh , môi đỏ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn có nước da trắng hồng . Ma đưa lối quỷ đưa đường thế nào , tôi đã ngây ngất trước vẻ đẹp đầy ma lực của nàng . Từ đó về đến nhà hình ảnh của nàng luôn ám ảnh trong tâm trí của tôi . Rồi những cuộc điện thoại , những tin nhắnqua lại .... khiến tôi nhớ nàng đến nao lòng .
Nằm bên cạnh vợ , tôi cứ thở dài thườn thượt, thấy vậy bà xã bảo ...
- Anh mệt lắm à? chắc là lo làm việc nhiều quá, thôi ngủ đi ,
Tôi chợt giật mình vì quên khuấy là đang nằm cạnh bên vợ mình. Cô nàng vẫn say sưa ngủ mà không hề biết chuyện gì đã đến với tôi .
Thế rồi một ngày nàng caffe đã gọi thỏ thẻ, trong lúc tôi đang cùng vợ dọn dẹp nhà cửa, chúng tôi đã trò chuyện với nhau , quên hết cả thế giới xung quang mình .
Đêm đó lên giường , tôi choàng tay qua ôm vợ , trong lòng có chút cảm giác tội lỗi ...nhưng cô nàng lặng thinh không có một phản ứng gì , tôi hỏi
- Em sao vậy ?
Vợ tôi lạnh lùng
- Sao thì tự biết
Bỗng dưng tôi thấy có điều gì đó không ổn , lẽ nào cô nàng đã biết ...
- có gì thì em cứ nói ra đi
Vợ tôi nhấm nhẳng
- điều đó tui hỏi anh mới đúng
Lúc này trái tim của tôi đã bắt đầu đập loạn xạ , thầm nghĩ chắc cô nàng đã biết điều gì ... cả đêm đó , chúng tôi không ai nói với ai câu nào và cả hai cùng thức .
Sau những buổi tan sở tôi thường hay ra quán lân la trò chuyện với cơ nàng cafe mà quên khuấy cả giờ về . Từ xưa tôi có thói quen , đi làm là về nhà , nhìn thấy vợ con là thấy khỏe hẳn ra , còn bây giờ .... thật sự tôi kg còn hiểu nổi bản thân mình ...
Đêm nay về nhà cũng đã khuya , cô nàng của tôi vẫn chưa ngủ , cơm canh vẫn nóng hổi trên bàn
- Em ăn cơm chưa
- Chưa .... em chờ anh về
Tự nhiên tôi trở nên cáu bẩn đã gầm lên như sấm.
- Từ nay về sau ... tôi yêu cầu cô đừng lo lắng gì cho tôi cả , tôi đi đâu hay về lúc nào , kệ tôi ...
- Ơ.. sao anh lại thế, từ xưa giờ có bao giờ anh xử sự thế đâu,
Tôi chợt khựng lại không nói gì , lặng lẽ đi ngủ , không cần biết cô nàng có ăn cơm hay không .
Rồi những ngày tiếp theo lặng lẽ trôi qua , tôi vẫn vậy , cái quán ca phê nhỏ đã là nơi tôi không thể không đến mỗi ngày , trong ánh đèn mờ ảo , lời nói ngọt ngào quyến rũ đến mê hồn khiến tôi không cưỡng lại được với lý trí của mình
Lại một đêm nữa .... tôi lôi thôi nhếch nháng trở về nhà , cô nàng đã ngủ , tôi không còn thấy cơm canh bày sẵn như mọi khi, quần áo tôi cũng không được ùi ngay ngắn như ngày nào. Tự nhiên tôi thấy như thiếu như một cái gì đó , thường ngày tôi vẫn được hưởng , tôi nằm bên cạnh cố ấy , biết là cô ấy đã giận câu nói hôm nào , tôi hỏi :
- Em ngủ chưa ?
- Chưa.... anh muốn nói gì à ?
- Nếu anh không muốn nói , thì để tôi nói
Tự nhiên tôi giật thót mình , không lẽ cô nàng đã biết hết mọi chuyện rồi sao ?
- Em muốn nói gì .... nói đi
- Anh với nàng cà phê lúc này tiến triển tới đâu rồi ...tui đã biết tất cả
Tôi ôm lấy cô nàng khóc và nói hết tất cả,  nào là chỉ chơi qua đường , nào là cô ta đã có chồng có con ....vv...
Cô nàng nhỏ nhẹ nói với tôi bằng giọng nói run rẩy :
- Em biết ... đàn ông ai cũng có tính ham vui , nhưng nếu sa đà quá thì tan nát gia đình , em sẵn sàng tha thứ và mong anh chấm dứt . Tôi hứa với nàng , tôi sẽ chấm dứt .
Chỉ ngoan ngoãn đâu được vài hôm , chứng nào tật đó , tôi vẫn vậy , vẫn thường xuyên ra cái quán cà phê chết tiệt đó, có nhiều đêm không về, đôi khi về nhà dù có cơm tôi cũng không ăn , vì ăn phở no rồi . Về nhà thấy vợ lạnh nhạt, tôi kiếm đủ chuyện chửi thề không tiếc lời , quậy phá nhà cửa tan nát...
Một tháng , hai tháng trôi qua.... cô nàng không nói với tôi dù chỉ một lời , coi như không có tôi trên đời , mọi chuyện muốn nói cô nàng cũng đã nói hết rồi .
Một buổi sáng thức dậy trước khi đi làm , tôi bàng hoàng thấy trên bàn tờ đơn ly hôn đã có chữ ký đàng hoàng, một cảm giác sửng sốt đến không ngờ, xưa nay vợ tôi vốn rất hiền lành chịu thương chịu khó chiều chuộng chồng con, vậy mà dám...tôi giật giọng:
- Cô muốn gì thì nói đi
- Tui muốn anh chọn một trong hai người
Tôi gằng giọng
- Tôi không bỏ ai cả
- Vậy thì tôi bỏ anh
Thế rồi, một năm trôi qua cô ấy về bên ngoại ở, tôi cũng bỏ nhà ra quán cà phê, chuyện gì đến cũng sẽ đến . Chúng tôi ra tòa ly hôn , vợ tôi đã bỏ lại tất cả tài sản, nhà cửa, mang hai con ra nhà trọ ở . Còn tôi , tôi thỏa mãn vì điều đó , tôi có vợ mới .... có tài sản ... không mất gì cả ...
Đã hơn mười năm qua đi , giờ đây một mình lạnh lẽo trong căn hộ thuê mướn , tôi thấy mình không còn gì cả ...cô bán cà phê ngày nào tôi đã đánh đổi cả gia đình nay cũng cao chạy xa bay vì tiền tài sức lực đã cạn, giờ tôi mới thấu hiểu được lòng người...
Tôi nghĩ đến vợ ... về con của mình, cảm thấy mình cư xử thật tồi tệ ...Nhưng bát nước đã hắt đi , những tổn thương tôi đã gây cho vợ con mình ... làm sao lấy lại ...

Điệp Thu

Cuộc sống là vậy các bạn ạ...! những thứ quý giá mình đã được Trời Phật ban cho mà không biết trân trọng, khi mất đi rồi , tiếc nuối cũng chỉ vô ích mà thôi . Người nào biết trân trọng tình nghĩa thì người đó có HP ! tiền bạc của cải cũng chỉ là phù du , khi mình có bàn tay và cái đầu ... thì mình sẽ có tất cả


 .

Đắng lòng


Mèo ta rất thích uống bia
Chan hòa tình bạn sẻ chia ngọt bùi
Chân tình nhấp miếng mà vui
Ngon thơm mát lạnh ngậm ngùi bên ta

Một lon cũng chỉ tối đa
Không say không xỉn không hoa mắt mèo
Ửng hồng hai má ... meo ... meo
Trăm phần trăm nhé... ai theo không nào

Mèo buồn muốn hỏi vì sao ...?
Cũng là bia cả, lẽ nào khác nhau
Cụng ly với bạn tâm đầu
Trái tim mát lạnh nhiệm mầu hân hoan

Mèo đâu phân biệt đa đoan
Bỗng dưng bia chát nhấp toàn vị cay
Phải chăng bia giả không say
Hay tình bằng hữu đã gây đắng lòng

Thì thôi...nếu đã không mong
Đừng nên gặp gỡ đề hòng ... mua vui

Điệp Thu muốn hỏi ... vì sao bia đắng hả các bạn ? có ai biết nói dùm tui nha, lạ thiệt... cũng là bia thôi, uống với bạn hiền thì khác mà uống với bạn ác... thì đắng lè lưỡi





😝

Thứ Năm, 24 tháng 8, 2017

Biển chiều nay



Giơ tay hứng nắng hoàng hôn
Sắc vàng huyền ảo cô đơn biển chiều
Nghiêng soi bong nước cô Liêu
Lặng nghe sóng hát lời yêu ngọt ngào

Tình ca vang vọng rì rào
Ngàn năm bờ trắng xôn xao đợi chờ
Du dương giai điệu cung tơ
Hoà tan sóng biếc hải hồ ngắt xanh

Ước là mây trắng mong manh
Soi hình đáy nước long lanh giữa trời
Ước là bờ cát tinh khôi
Ngàn năm bên sóng à ơi ... tiếng lòng ...!

Thu Điệp




Thứ Sáu, 11 tháng 8, 2017

Thu sầu



Chiều tàn bên tách cà phê
Nhâm nhi vị đắng tái tê tâm hồn
Hương say tan giữa hư không
Nào ai thấu hiểu, nỗi lòng...của ai ...

Hạ qua, thu lá vàng phai
Bâng bâng đếm bước u hoài tiếng mưa
Tý ta ... tí tách đong đưa
Rì rào dạ khúc lưa thưa não nùng

Cung thanh ai oán ngại ngùng
Cung trầm lắng đọng buốt từng giọt châu
Mặn môi em bước cúi đầu
Nghe trong sâu thẳm giọt sầu nặng mang

Ngờ đâu duyên kiếp bẽ bàng
Dối gian chi để, lệ nàng lại rơi
Muốn quên nhưng đã trót rồi...
Muốn thôi không nhớ, buồn ơi...! lại về

Thu Điệp

Thứ Tư, 7 tháng 6, 2017

Có nỗi buồn



Có nỗi buồn ... cứ len lén trong tim
Biết tìm ai cho ta tìm san sẻ
Những đêm trăng thầm thì mây hỏi khẽ
Giọt lệ nào đọng nhẹ mãi bờ mi ...

Có nồi buồn, ta cũng muốn quên đi
Tìm niềm vui , tiếc chi gì... đã mất
Nhưng trái tim vốn mang nhiều khuyết tật
Nụ cười nào đánh mất tuổi ngu ngơ

Đã lâu rồi ta chỉ biết vu vơ
Đếm sao rơi tặng vần thơ gửi gió
Chiều hoàng hôn tím vàng pha thắm đỏ
Dòng sông xưa dáng nhỏ đứng chờ ai

Cuộc đời này, tựa như giọt sương mai
Long lanh sắc rồi u hoài tan vỡ
Nụ tầm xuân sớm mai vừa hé nở
Đã vội tàn rụng cánh ở ven sông

Có nỗi buồn xin gửi giữa hư không
Cho lòng nhẹ, chẳng mong gì hơn nữa
Xin chào mi từ nay ta đóng cửa
Hồn nhiên lòng, vẫn một nửa bình yên

Thu Điệp

                      

Thu Điệp Vàng

EMOTICONS URL

Danh sách Blog của Tôi